Tu La Vũ Thần

Chương 342: Huyền võ tam trọng


“Soạt.”

Bỗng nhiên thân hình của cự thú lôi đình kia vừa động đã chui vào trong trái tim của Sở Phong, Sở Phong không thấy đau nhưng thân thể lại run lên, cảm thấy toàn thân tê mỏi.

Nhưng cũng coi như thế mà Sở Phong mới cảm giác được cự thú lam sắc kia đang phân giải ở trong trái tim hắn, nó hóa thành vô số tia lôi đình lam sắc bé tí rồi thâm nhập vào trong mạch máu, nhanh chóng phân tán ra toàn huyết dịch của Sở Phong rồi dung hòa vào trong đó.

Mà lúc này đây Sở Phong lại càng cảm thụ được khắp cả người hắn, bao gồm cả đan điền đang phát sinh sự biến hóa long trời lở đất, hai mắt của hắn càng thêm rõ ràng, thậm chí ở trong bóng đêm cũng có thể thấy rõ mồn một. Thính giác của hắn cũng nhạy lên hơn hẳn, thậm chí giờ còn nghe được tiếng cỏ lay vì bị gió thổi ở bên ngoài.

Thân thể cũng cường tráng hơn, lực lượng thì càng mạnh mẽ hơn, cả người đều đang xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Có thể cảm nhận được quanh quẩn ở xung quanh, huyền lực đang tràn ngập cả đất trời, không sai, Sở Phong đã đột phá, thành công bước vào Huyền Võ cảnh, nhưng thế còn chưa xong đâu.

Lúc này cự thú bảy đầu ở trong đan điền Sở Phong cũng đang lột xác, huyền lực bị chúng nó cắn nuốt kia giờ chuyển hóa thành một sức mạnh hoàn toàn mới rồi dung nhập vào trong cơ thể của Sở Phong, mà sau khi màn lột xác này xong xuôi rồi thì tu vi của Sở Phong cũng tăng lên.

Nhất trọng, nhị trọng, tam trọng, thế mà Sở Phong lại đột phá thẳng một lèo đến Huyền Võ cảnh tam trọng, từ Nguyên Võ cửu trọng biến thẳng thành cường giả Huyền Võ tam trọng.

“Thành công rồi, ta thành công rồi, Đản Đản, ngươi thấy không, ta thành công rồi!!” Sở Phong mừng rỡ khôn cùng, mặt mày vừa rồi còn tràn ngập ưu sầu giờ lại xuất hiện vẽ mừng như điên mà trước đây chưa từng có.

“Ha ha, thật là lợi hại, nhưng không ngờ còn mạnh hơn so với ta dự đoán nữa, bước thẳng vào Huyền Võ tam trọng rồi, bây giờ tiểu tử ngươi không cần phải mượn sức ta cũng có thể xưng vương xưng bá trong Huyền Võ cảnh rồi.”

Đản Đản cũng đầy vẻ vui sướng, trên gương mặt tuyệt mỹ kia treo lên một nụ cười rất đẹp, hoàn toàn có thể làm cho vô số người mê mẩn, nhưng đáng tiếc lại chẳng ai có thể thấy được nụ cười khuynh thế của vị tiểu mỹ nữ này.

“Ha ha, chỉ sợ sức mạnh của ta bây giờ còn mạnh hơn cả lực lượng lúc trước mượn dùng của Đản Đản ngươi nữa.”

Sở Phong cười ha hả, sau đó trong mắt liền lóe lên tia lôi quang kim sắc, lúc tia lôi quang lóe lên thì xương cốt toàn thân của Sở Phong cũng rung lên theo, cơ bắp căng cứng lại, khí tức ngay tức khắc từ Huyền Võ tam trọng đạt tới Huyền Võ tứ trọng.

Ngay sau đó, ý niệm của Sở Phong lại xoay chuyển, trong đôi mắt đang tràn ngập lôi quang kim sắc lại lóe lên một tia lôi quang lam sắc khác, ngay lúc tia lôi quang lam sắc kia xuất hiện thì tia lôi quang kim sắc trong mắt về sau lại tự co rút lại thành tia kim sắc nho nhỏ như mắt rắn, đan chéo lại với tia lôi quang lam sắc kia thành một đồ án.

Đồ án này tụ lại ở trên đồng tử của Sở Phong, nếu không cẩn thận quan sát thì không thể phát hiện được, nhưng nếu đã phát hiện ra thì tin chắc rằng mọi người sẽ khiếp sợ vì nó, bởi đây vốn không phải là một đồ án đơn giản, mà giống như đang có hai con cự thú sức mạnh nghịch thiên đang say ngủ ở trong đồng tử của Sở Phong vậy.

Mà quan trọng hơn là sau khi cái đồ án này hình thành xong thì khí thế của Sở Phong lại lần nữa bạo trướng, từ Huyền Võ tứ trọng bước vào cảnh giới của Huyền Võ ngũ trọng.

“Thế mà lạ đột phá, xem ra tiểu tử ngươi đã có được một sức mạnh hoàn toàn mới rồi, giờ lại còn liên tục đột phá hai trọng tu vi nữa, nói cách khác thì tu vi thật của ngươi không phải Huyền Võ tam trọng mà là Huyền Võ ngũ trọng?!”

Cảm nhận được sự biến hóa của thân thể Sở Phong thì Đản Đản cũng chấn động, không ngờ sau khi đột phá được Huyền Võ cảnh thì Sở Phong lại thật sự đạt được một sức mạnh hoàn toàn mới, có thể liên tục đột phá được hai trọng tu vi.

“Là Huyền Võ ngũ trọng, nhưng vẫn quá yếu so với Khương Vô Thương, dù sao thì tu vi này vẫn còn xa mới chống đỡ được Thiên Võ cảnh.”

Đối với sức mạnh mà bản thân đoạt được từ Thần Lôi thì Sở Phong cũng rất vừa lòng, nhưng chỉ cần nhớ đến Khương Vô Thương thì hắn lại cảm thấy bản thân vẫn còn kém rất nhiều, cần phải tiếp tục nỗ lực hơn nữa mới được, ít nhất trước mắt trong lứa cùng thế hệ thì hắn vẫn chưa phải là người mạnh nhất.
“Khương Vô Thương kia lợi hại là hợp lẽ thôi, Khương thị Hoàng triều thân là bá châu của Cửu Châu đại lục, nội tình tích lũy mấy ngàn năm qua không phải thứ ngươi có thể nghĩ được, Khương Vô Thương là thiên tài khó có, như thế thì cũng là một tồn tại xuất sắc ở trong Khương thị Hoàng triều.”

“Loại người này từ khi sinh ra là đã được hưởng sự bồi dưỡng tốt nhất, sau này tu võ chẳng những có chuyên gia chỉ đạo mà còn được hưởng cả những tài nguyên tu luyện tốt nhất nữa, chỉ cần y muốn, thì không gì không đoạt được. Cho nên y có thành tựu như bây giờ thì cũng hợp lẽ thôi.”

“Nhưng ngươi thì khác, tuy rằng ngươi mười tuổi đã bắt đầu tu võ, nhưng trước nămmười lăm tuổi vốn chẳng có tiến bộ gì cả, vậy sao lại không tiến bộ được?”

“Bởi vì cơ thể ngươi đặc thù, nhưng lại chẳng có ai tạo điều kiện cung cấp tài nguyên tu luyện đặc biệt cho ngươi cả, đây chính là chỗ ngươi thua y, bởi vì ngay từ điểm xuất phát thì ngươi đã tụt về sau một khoảng lớn so với người ta rồi.”

“Nhưng, ngươi đã dùng thời gian một năm để từ Linh Võ nhị trọng trở thành Huyền Võ tam trọng, hơn nữa toàn bộ tài nguyên tu luyện ngươi có được toàn là do ngươi tự mình giành lấy, đây cũng là chỗ hơn y của ngươi, ngươi dựa vào bản thân mình, còn y thì dựa vào cả gia tộc.” Trong lúc Đản Đản nói chuyện thì tràn đầy vẻ tự hào, tự hào vì Sở Phong.

“Ài, Đản Đản, cảm ơn an ủi của ngươi, thật ra ngươi cũng không cần lo lắng gì đâu, ta vẫn luôn có sự tự tin rằng sẽ có một ngày ta rời khỏi Cửu Châu đại lục, sẽ leo lên sàn đấu thế giới, bởi vì ta còn muốn tìm cha mẹ và cả gia tộc cửa mình nữa.”

“Ta sẽ tìm được là người đã phong ấn ngươi vào cơ thể ta, mà mặc kệ đó là ai, ta cũng sẽ khiến nàng hủy bỏ phong ấn trên người ngươi, trả tự do lại cho ngươi.” Sở Phong mỉm cười nói.

Mà nghe được những lời này của Sở Phong thì trong lòng Đản Đản lại chua xót rồi rơi vào thinh lặng...

“Thật ra so với tên Khương Vô Thương kia thì ta lại càng tò mò nàng ta bây giờ rốt cuộc đã ra sao rồi hơn, dù gì thân thể của nàng ta cũng là do trời ban đó.”

Sở Phong ngẫm nghĩ, không khỏi trôi về một năm trước, ở trong Bạch Hổ sơn trang đã gặp được thiếu nữ mặc tử y (1), thiếu nữ kia cũng giống như Khương Vô Thương vậy, tuổi còn nhỏ hơn cả Sở Phong nhưng thực lực lại vô cùng kinh khủng.

Một năm trước nàng ta đã mạnh mẽ đến thế, một năm sau này Sở Phong thật sự không biết được nàng ta sẽ phát triển đến đâu nữa. Dù sao thứ nàng có cũng là thần thể trời ban giống như cơ thể chủ nhân Đế Táng trong Thanh châu kia.

“Cốc cốc cốc.”

“Sở Phong huynh đệ!”

Đúng lúc này thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ vang cùng tiếng gọi ầm ĩ, Sở Phong có thể nghe ra chủ nhân của giọng nói này là Cố Bác.

Sở Phong vội vàng mở cửa ra, giờ mới phát hiện sắc trời đã tối đen, chỉ bất tri bất giác mà hắn đã hao phí lượng thời gian lớn như vậy.

Mà Cố Bác đang đứng ở trước cửa sau khi thấy Sở Phong thì không khỏi mỉm cười bảo: “Sở Phong huynh đệ, xuất phát thôi, đại hội thông gia kia sắp bắt đầu rồi, tuyệt đối đừng để lỡ giờ khắc đặc sắc nhất này.”

“Còn nữa, đại ca Từ Trọng Vũ của ta đã chạy từ Giới linh công hội đến đây, huynh ấy còn muốn gặp ngươi nữa đấy.”

***

(1) tử y: Đồ màu tím.